Sáng 9h tôi ngồi chờ đối tác tại quán X. ở khu Trung Hòa Nhân Chính.
Ông chủ quán tới sớm, chấn chỉnh nhân viên nhẹ nhàng. Câu chuyện là dáng vẻ khi phục vụ. Ông yêu cầu không được tỏ ra uể oải khi khách vào, phải đứng thẳng với vẻ mặt tươi vui. Minh chứng của ông là hồi nhỏ nếu đi học muộn, ông luôn được cho vào trường trong khi cả lũ bạn tới còn sớm hơn ông vẫn bị đứng ngoài cổng. Lý do đơn giản là ông biết lỗi và cố gắng đi thật nhanh, thậm chí là chạy, trước mặt ông bảo vệ với một tay giơ lên đồng thời với việc nhìn và gật đầu thể hiện biết lỗi với ông bảo vệ. Lũ bạn tới sớm hơn chút xíu không được vào vì đã đi muộn còn khệnh khạng, đi đứng dật dờ nên bị ông ấy ghét và cấm cửa!
Rút ra, ông chủ luôn tập trung và rút kinh nghiệm để làm sao từ nhân viên trở đi làm việc tốt nhất. Vì thế, nếu có lỡ chẳng may ông ấy bị phá sản đi chăng nữa, ông ấy nhiều khả năng vẫn sẽ gây dựng được lại sự nghiệp từ đầu từ vị trí người làm thuê.
Phần lớn nhân viên giữ vị trí nhân viên của mình cả đời vì họ không để tâm vào làm cho tốt công việc để còn mau chóng thoát ra khỏi vị trí đó đi lên các vị trí lớn hơn. Trái lại, họ thường chỉ mơ tới một ngày mình làm ông chủ thì “các chú biết tay anh!”
Họ không hề hay biết rằng, các ông chủ lớn thường đi lên từ những nhân viên tốt!
SOURCE: ĐỖ XUÂN TÙNG
Đăng nhận xét